Mua nhà tiền tỷ, càng nhớ gánh củi 5 ngàn đồng của mẹ
- Sau thành công từ “Gương mặt thân quen”, chị ngày càng tỏa sáng với nghề, cùng với đó, những sản phẩm âm nhạc của chị cũng gây sốt với khán giá trẻ, nhiều MV hút triệu lượt xem chỉ trong vài ngày. Cuộc sống và thu nhập của chị thay đổi thế nào khi thành công đến nhanh như vậy?
- Bây giờ tôi đi ra ngoài đường mọi người yêu mến lắm. Tôi đeo khẩu trang, còn hai con mắt mà người ta vẫn nhận ra tôi. Nhiều người lớn tuổi chạy theo xe chỉ để nhìn thấy tôi.
Tôi không phủ nhận, thành công ở Gương mặt thân quen khiến mọi người quan tâm đến các sản phẩm âm nhạc của tôi hơn. Đây là điều khiến tôi bị áp lực. Tôi luôn phải vắt óc suy nghĩ mình phải làm gì để luôn giữ được sự yêu mến của khán giả. Một nghệ sĩ trẻ như tôi không công ty quản lý, ê-kíp lo lắng những thiếu sót cho mình. Tôi và mẹ phải tự bươn chải mọi thứ. Từ quần áo, hát nhạc gì, make up, hình ảnh… tôi đều tự phải làm dưới sự hỗ trợ của mẹ.
Tôi coi cát-xê như mức lương đủ để trang trải mọi thứ trong cuộc sống. Tôi trân trọng những gì mình mua được từ chính sức lực làm ra.
Thời gian qua tôi chạy show nhiều lắm, nhất là đợt cuối năm. Mẹ khuyên tôi nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe. Tôi không muốn bỏ show, có hôm tắt tiếng mà vẫn đi chích thuốc để tối hát cho mọi người nghe. Khi lên sân khấu, nhận được tình cảm của khán giả, tôi sung hơn hẳn. Nhiều người nói tôi đi diễn tỉnh nhiều mà ít được mời tại các chương trình âm nhạc lớn trong thành phố. Thực ra, tôi vẫn diễn nhưng tính tôi không thích phô trương. Đối với tôi, sân khấu nào cũng là sân khấu và khán giả ở đâu cũng là khán giả, tôi rất trân trọng.
- Nhiều người nhận xét hạn chế của chị là hình ảnh nhạt nhòa, an toàn và hơi “cưa sừng làm nghé”. Tại sao chị không mạnh dạn lột xác để hình ảnh gợi cảm, sexy hơn một chút?
- Quả thật, tôi không đủ khả năng để làm điều đó. Vóc dáng của người ta sexy, bốc lửa nên họ làm được, còn tôi thế này, làm sao có thể sexy đây. Tôi không tự tin với cơ thể của mình. Sexy không chỉ là ăn mặc hở hang, khoe những đường cong gợi cảm, còn ánh mắt, ngôn ngữ hình thể phải uyển chuyển. Điều đó còn xa vời với tôi lắm.
Hơn nữa, fan của tôi, và những khán giả lớn tuổi ở tỉnh cũng khuyên tôi không nên thay đổi hình tượng. Họ thích tôi mãi là Khởi My chân chất như ngày mới bước chân vào showbiz.
Trước khi lên thành phố sinh sống, mẹ luôn dặn tôi rằng, sau này có làm gì đi chăng nữa cũng phải giữ được bản tính con người. Khi ở dưới quê mình thật thà, chất phác như thế nào, bây giờ mẹ muốn tôi vẫn giữ được bản tính đó. Mẹ nói, khi con bị xoáy vào vòng xoáy của showbiz, con sẽ thay đổi bản chất mà chính con cũng không lường trước được, con sẽ mất đi một số thứ mà con có thể không kiểm soát được.
Do vậy, tôi vẫn muốn chọn cho mình một con đường an toàn. Nhất là đặt trường hợp của tôi, một cô gái tự làm tất cả mọi việc, khó có thể làm tốt mọi thứ.
Với tôi, danh tiếng rất quan trọng, nếu người ta có thể nổi tiếng nhờ lên vài bài báo trong một tháng, tôi sẽ chọn hướng đi một, hai năm. Dù chậm nhưng điều đó khiến tôi hài lòng và tự hào về bản thân. Mẹ tôi cũng đồng ý với hướng đi này.
- Chị là một trong số hiếm hoi ca sĩ vươn lên từ nghèo khó. Những ngày đầu đi hát, chị nhận cát-xê vài trăm ngàn và đến bây giờ, con số đó lên tới vài chục triệu. Cảm giác của chị thế nào khi cuộc đời bước sang trang mới?
- Tôi suy nghĩ nhiều lắm vì ngày xưa mẹ bán một bó củi chỉ có 5 ngàn đồng. Tôi cũng xem những chương trình trên TV, có những cô chú một ngày khuôn vác bao nhiêu đất đá mà chỉ nhận được vài chục ngàn. Tôi không nghĩ đến số tiền mình nhận được lớn như thế nào mà tôi nghĩ phải tiêu xài nó ra sao cho hợp lý. Có người kiếm cả cuộc đời không được bằng ấy tiền, vậy, mình có số tiền đó mình phải chắt chiu nó như thế nào.
Tôi nhớ những ngày mình sống khó khăn, đi chợ phải tính toán mua món này mấy ngàn để đủ tiền và có một bữa cơm cho hai mẹ con. Thật khó để giải thích cảm xúc của tôi vì chỉ có ai từng trải qua hoàn cảnh cơ cực mới có thể hiểu được. Vừa tủi thân, vừa cảm thấy mình may mắn vì có thể “đổi đời” được. Chính vì thế tôi không muốn bị đồng tiền làm thay đổi. Dù gì, tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân rằng mình xuất thân từ cô bé Trần Khởi My rất nghèo khó và phải biết trân trọng những gì đang có. Tôi muốn mình luôn giữ được đạo đức nghề nghiệp và cảm ơn Tổ nghề ưu đãi.
- Hành trình đổi đời của hai mẹ con chị như thế nào khi đi từ gánh củi 5 ngàn đồng đến mua nhà tiền tỷ tại thành phố chỉ trong 4 năm?
- Hành trình đó có cả mồ hôi, nước mắt của mẹ, có sự cố gắng của bản thân và sự ủng hộ của bạn bè, người hâm mộ. Chị thấy đấy, dù bây giờ dư giả hơn ngày trước nhưng tôi vẫn ăn mặc bình thường, chỉ là áo thun quần jean vì muốn hình ảnh của mình gần gũi với mọi người.
Hai mẹ con phải chắt chiu từng đồng từng cắc mấy năm qua, không dám đi ăn tiệm. Tôi nhớ mỗi ngày đi diễn về, hai mẹ con tính tiền, gom góp và xem mình phải cố gắng làm bao lâu nữa để đủ tiền mua nhà.
Tôi nhớ khoảng thời gian đó lắm. Mặc dù tôi đã lên thành phố hát nhưng ăn gì cũng phải tính toán kỹ bởi mơ ước của mẹ là có một căn nhà để an cư lập nghiệp. Như vậy, mẹ sẽ đỡ lo hơn vì mẹ chỉ có một mình tôi, mẹ lại lớn tuổi. Mẹ lại nhiều bệnh, mẹ không biết sống với con gái được bao lâu nữa.
Khi tôi mua được nhà, tôi cảm thấy sung sướng ghê gớm lắm vì đó là đồng tiền tôi làm được. Tôi reo lên rằng, trời ơi, con mua được nhà rồi. Tôi nghĩ mỗi người có một số mệnh khác nhau. Nếu tôi sinh ra trong hoàn cảnh giàu có, có lẽ tôi không làm được việc này. Ông trời lấy đi của mình cái này, sẽ cho lại mình thứ khác.
Đôi khi tôi cũng thấy tự hảo bản thân nhưng không bao giờ nói ra. Vì tôi sợ mình bị ảo tưởng và quên đi chính mình. Tôi không tiện tiết lộ về số tiền mua nhà vì mẹ không muốn. Chỉ biết rằng đó là căn nhà đầy đủ để hai mẹ con sống thoải mái, không sợ nắng sợ mưa, không sợ bão bùng…
- Đến giờ, khi tiền bạc dư giả, cách tiêu xài của hai mẹ con chị thế nào?
- Mẹ thoải mái hơn. Vì cuộc sống của mình khó khăn quá nên tôi bị keo kiệt. Có lần tôi mua chiếc áo hơn 100 ngàn mà về nhà tôi cứ tiếc rẻ, than vãn. Mẹ nói, con ghê quá, mua cái áo có trăm ngàn mà nhắc hoài, giống bà già quá. Bây giờ tôi đỡ tiết kiệm hơn rồi. Tôi chịu khó đầu tư vào trang phục hơn. Mẹ cũng quản lý hết tiền cho tôi. Tôi muốn mua cái gì thì xin tiền mẹ.
Tôi chưa muốn gặp lại bố
- Chị và mẹ từng lao đao sau khi bố sa đà vào con đường cờ bạc, vé số khiến gia đình ly tán. Chứng kiến con gái mạnh mẽ, thành công, bố chị nói gì?
- Bố mẹ tôi chia tay nhau khá lâu rồi. Bố cũng có gia đình riêng. Vì một số lý do nên hai bố con không gặp nhau. Tôi và bố có một số mâu thuẫn mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Nhưng tôi có tâm niệm với mẹ rằng, nếu bố có khó khăn gì hai mẹ con sẽ sẵn lòng giúp đỡ nhưng bố phải cố gắng làm chứ không được ăn chơi. Ngày xưa, bố cũng hay mua vé số rồi làm cho gia đình tan nát. Lúc trước mẹ giận bố tôi lắm, mẹ bảo là nếu con có cho tiền bố thì cho khuất mắt mẹ nhưng bây giờ mẹ cũng suy nghĩ khác rồi.
- Nghĩa là chị vẫn hận và không muốn gặp lại bố?
- Tôi không biết bố sống ở đâu và cũng chưa nghĩ đến chuyện gặp bố. Tuy nhiên, Tết vừa qua bố cũng nhắn tin chúc mừng. Trước khi bố mẹ ly hôn, các cô bên nhà nội không thích mẹ. Mọi người nói xấu mẹ nhưng càng nói tôi càng giận họ. Họ không hiểu chuyện gì mà chỉ biết trách móc mẹ tôi. Hay khi bố mẹ mới chia tay, bố cũng hay gọi điện cho tôi trách mẹ, từ đó tôi không muốn nghe điện thoại của bố.
Tôi không thích nghe những lời đó. Tôi đủ lớn để phân biệt ai đúng, ai sai. Và khi tôi có được thành công, mọi người mới thấy mẹ nuôi dạy đứa con này rất tốt. Vì khi đó nhà không còn một cái gì, mẹ lại bị khối u tưởng như không sống nổi nhưng mẹ vẫn chạy từng ngày để tôi được lên thành phố thực hiện ước mơ, được học hành. Vậy nên khi tôi có chút thành công, họ phải nể phục mẹ.
Trước đây, tôi không dám về quê nội, vì sợ các cô đánh mẹ nhưng bây giờ mọi thứ ổn hơn, các cô đã niềm nở với mẹ. Tết vừa qua, tôi cũng về quê dọn dẹp và thắp nhang cho nội. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt của mọi người rất tự hào về đứa cháu nội của mình.
- Tuổi thơ không bình yên khiến quan niệm về tình yêu, hôn nhân của chị thay đổi như thế nào?
- Quá khứ trong tôi lúc nhỏ về gia đình đến giờ vẫn khá nặng nề. Khi tôi xem phim về những người bố thì tôi khóc hoài và ganh tỵ với những người bạn của mình. Họ có bố, có mẹ yêu thương nhau. Tôi tủi thân khi bạn bè chia sẻ về gia đình họ. Tuy nhiên, đó cũng là nguồn động lực để bây giờ tôi là một cô gái mạnh mẽ. Khó có điều gì có thể làm tôi khóc nhưng khi nhắc tới gia đình, tôi dễ khóc lắm. Bất cứ khó khăn gì trong cuộc sống tôi đều không nản, nhưng khi nhắc tới gia đình tôi dễ mềm lòng, không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Chính vì quá khứ đó ám ảnh đến tận bây giờ nên nhiều người thắc mắc tại sao tôi vẫn chưa có bạn trai. Ngày xưa bố làm gia đình lâm cảnh khó khăn nên gia đình ly tán nên tôi muốn mình trở thành người con gái thành đạt, đủ vững chãi để nếu gia đình nhỏ sau này của mình không hạnh phúc, mình vẫn kiếm được tiền để nuôi mẹ, nuôi con mình.
Tôi luôn nghĩ, gia đình phải có đàn ông nhưng cuộc sống bây giờ quá hiện đại. Mọi người kết hôn rồi chia tay nhau dễ dàng quá nên hôn nhân không mang tính chất bền vững. Do vậy, tôi xác định 30 tuổi sẽ lấy chồng, lúc đó mình chín chắn để có quyết định đúng đắn.
Không ai dám yêu tôi vì mẹ khó tính
- Chị thích một người đàn ông như thế nào?
- Tôi thích một người ít giận hờn vì tính tôi dễ làm người khác giận. Người đó phải thương mẹ tôi như tôi thương mẹ. Người ấy phải cố gắng hiểu tôi những lúc tôi khó hiểu nhất vì tôi thuộc cung Ma Kết. Tôi là người phức tạp nên hy vọng tìm được người chịu đựng được mình.
- Ở độ tuổi chị, bạn bè, đồng nghiệp liên tục công khai người yêu, trong khi đó chị khẳng định mình chưa từng yêu. Điều này nghe có vẻ khó tin?
- Nói chung tôi chỉ biết rung động thôi. Tôi rung động trước những tin nhắn quan tâm hay cách nói chuyện của người ấy khiến tôi mến họ. Tôi chưa bị một người đàn ông nào làm mình trúng tiếng sét ái tình. Tôi chỉ mến họ, rồi lại coi họ như những người bạn vì tôi xác định mình chưa cần yêu tại thời điểm này.
Mà đàn ông thích phụ nữ mềm mỏng, dễ thương, biết lắng nghe, trong khi đó tính tôi cứ nhoi nhoi như con nít. Ai gặp tôi cũng bảo, cứ thế này khi nào mới lấy được chồng.
- Mẹ khó tính, luôn“kè kè” canh giữ con gái khiến nhiều người ngại đến với chị, chị có nghĩ thế?
- Chính xác là như vậy. Vì mẹ tôi rất khó tính. Mẹ không muốn tôi có bạn trai sớm. Tôi cũng không trách mẹ được vì mẹ trải qua cuộc đời không hạnh phúc. Nếu mẹ thấy tôi thích một anh chàng nào đó, mẹ sẽ dặn dò trước. Mẹ muốn tôi được yêu thương và không khổ như mẹ.
Đôi khi mẹ có suy nghĩ độc đoán nhưng tôi nghĩ đó là bản năng bảo vệ con của mình. Mẹ khuyên tôi 30 tuổi bắt đầu yêu. Còn khi còn trẻ, chuyện rung động dễ đi theo chiều hướng sai. Ban đầu tôi cũng không tin nhưng mẹ chỉ từng trường hợp cụ thể để tôi thấy. Và tôi bắt đầu tin điều mẹ nói.
Muốn mẹ tìm được chỗ dựa mới
- Có nhận xét cho rằng, chị thiếu tính tự lập vì có mẹ bên cạnh lo từ A đến Z, chị nghĩ sao?
- Tôi là người biết nghe lời, biết tiếp thu. Không ai sinh ra đều ngoan vì cuộc sống sẽ kéo mình đi. Nếu không có mẹ bên cạnh, có thể tôi sẽ hư. Ai cũng trải qua thời ngang bướng, không có bố mẹ giám sát, chắc chắn mình sẽ hư.
Tôi đi làm từ sáng đến khuya, mẹ luôn ngồi chờ. Tôi rất sợ mẹ mệt nhưng mẹ nói nếu tôi để mẹ ở nhà, mẹ còn lo hơn. Mẹ muốn đi theo để biết con gái mình an toàn, con lên sân khấu hát, khi xuống có mẹ dắt ra xe. Yên tâm khi biết hôm nay tôi ăn gì mặc gì. Mẹ nói được đi theo tôi là điều hạnh phúc và thoải mái nhất.
Nhà tôi có một mẹ một con nên suy nghĩ của mẹ cũng hơi ích kỷ. Tôi cũng lo lắng sau này mình có chồng mẹ sẽ như thế nào.
Nhiều người cũng khuyên mẹ giãn tôi ra để tôi được cọ xát với cuộc sống nhưng những ai có một đứa con gái độc nhất sẽ hiểu được tâm lý của mẹ tôi. Đôi khi tôi và mẹ cũng bất đồng về chuyện này nhưng mẹ không chịu. Thú thật, tôi cũng quen có mẹ bên cạnh nên đi đâu không có mẹ, tôi thấy bất an lắm.
- Hai mẹ con có thường xuyên mâu thuẫn?
- Mẹ là người tuyệt vời dù càng lớn tuổi mẹ càng khó tính. Đôi khi tôi giận mẹ lắm, hai mẹ con bất đồng quan điểm, tuổi tôi và tuổi mẹ lại khắc khẩu nữa nên chuyện hai mẹ con mâu thuẫn thường xuyên xảy ra.
Nhiều khi ức chế, hai mẹ con không nói chuyện vì dù mẹ sinh mình nhưng đâu có thể hiểu hết con người mình.
- Chị có nghĩ đến chuyện động viên mẹ đi bước nữa?
- Tôi cũng muốn mẹ tìm được một người để chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Vì tôi không thể nào ở với mẹ suốt cuộc đời. Vài năm nữa thôi, tôi cũng phải lập gia đình, tình cảm của mình bị chia sẻ nhiều. Mẹ có thể thương mình nhất, nhưng sau này mình sẽ thương con của mình nhất vì người ta nói “nước mắt chảy xuôi” mà.
Tôi muốn mẹ đi bước nữa nhưng mẹ thì không muốn. Mẹ là người phụ nữ cứng cỏi, mạnh mẽ. Mẹ lấy bố tôi vì bị ông ngoại ép. Mẹ chưa từng có một tình yêu thực sự nên mẹ bị mất niềm tin vào đàn ông. Do đó, mẹ hay khuyên răn tôi khiến tôi luôn dè dặt trong tình yêu.
- Cuộc sống của chị nhiều nước mắt nhưng trong vai trò MC hay ngoài đời, chị nhí nhảnh, hay nói hay cười. Chị phải gồng mình thế nào để che giấu cảm xúc thật?
- Tất cả đều là bản năng, sự tự nhiên. Tôi không gồng. Tôi vượt qua nhiều người để đảm nhận vị trí MC trong một kênh truyền hình vì họ nhận thấy tôi dẫn tự nhiên, cởi mở và có thể làm bạn với khán giả.
Trời cho tôi cái tính gần gũi, cởi mở với mọi người. Khi nói chuyện với tôi, nhiều người mở lòng nói cả những bí mật riêng với tôi. Khi nào mọi người thấy Khởi My nghiêm túc trên truyền hình, lúc đó tôi mới đang phải gồng đấy. Ít khi tôi để bản thân mình buồn. Khi có dấu hiệu buồn, tôi mở các clip hài hoặc nghe nhạc để tìm hướng giải quyết.
0 nhận xét